SỐNG ĐỂ VƯƠN LÊN, KHÔNG CHỈ ĐỂ TỒN TẠI
SỐNG ĐỂ VƯƠN LÊN , KHÔNG CHỈ ĐỂ TỒN TẠI Thử tưởng tượng nếu vị pháp sư cầu mưa của chúng ta lo lắng về bản thân khi ông bước vào làng, “Tốt hơn cả là mình nên làm tốt việc cầu mưa. Nếu mình không thể làm cho mưa rơi được, thì dân làng sẽ rất tức giận. Họ sẽ yêu cầu đòi tiền lại. Họ sẽ kháo với các làng khác rằng mình là một tay thầy pháp tệ hại, rằng mình là một tên bịp bợm. Rồi, danh tiếng của mình sẽ tiêu tan. Sự nghiệp đổ vỡ; chủ nợ sẽ vây lấy mình. Mình có thể bị phá sản. Không còn mặt mũi nào nữa và bôi nhọ thanh danh của gia đình. Vợ mình sẽ đòi ly dị. Cô ấy sẽ đem theo con cái, lấy hết nhà cửa, tài sản. Mình tận số! Ôi, Thượng đế, xin hãy ban mưa giúp con; nếu không, con sẽ tự sát. Mà không, mình thật sự không có đủ can đảm để tự sát. Nhưng, mình cũng không đủ can đảm để mà sống tiếp nữa... Tại sao Ngài không ban cho con một chút mưa?... Ngài thật là keo kiệt... Một chút mưa đâu có tổn hại gì đến Ngài... khốn nạn thật, mưa đi! A, con xin lỗi, con không nên nhiếc móc Thần th